“Mấy năm nay ngươi nào hay biết, chẳng phải vẫn sống yên ổn đó sao?”
Vấn đề là, giờ đã biết rồi. Lương Thôn trưởng muốn khóc mà không ra nước mắt, y cũng cảm thấy bên ngoài tựa hồ có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, tràn đầy oán độc.
Đây mới là giữa trưa, vậy đến đêm thì phải làm sao?
“Không có việc gì thì hãy thành tâm cúng bái nhiều vào. Với lại, đứa bé kia chết dưới nước, sau này cũng chỉ có thể hiện thân từ dưới nước. Ngươi không có việc gì thì hãy tránh xa mặt nước một chút.” Hạ Linh Xuyên cũng chẳng phải chuyên gia về đạo này, “Đợi Lương trưởng lão trở về, ngươi có thể hỏi y.”




